Ba của cậu thật sự không phải là người rồi, tại sao ông ta không gọi Ngải Vũ đi!” Giản mộng còn tức giận hơn Ngải Tuyết. “Được rồi, mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa !” “Bạn của cậu nhiều như vậy, sau này mang nhiều bạn tới ủng hộ nha” Ngải Tuyết buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Giản Mộng, thật là một cô gái ngốc. “Việc kiếm phòng của cậu sao rồi? Bằng không tới nhà tớ ở đi?” “Thuê được rồi, chiều tớ sẽ dọn tới đó, cậu giúp tớ dọn phòng nha?” Thời máy chạy bộ điện bàn bóng bàn gian làm ở quán bar trễ như vậy, mà trường học thì không thể về trễ, đành phải thuê phòng ở ngoài. “Ừ, dĩ nhiên!” Hai người thu dọn xong, vừa nói vừa cười rời khỏi trường học. Đêm mưa của tháng bảy, bên trong quầy rượu xa hoa truỵ lạc, khách hàng nơi đây đa số là sinh viên gần trường đại học.