Đường Môn, còn gọi là Đường Gia Bảo, rất giỏi trong việc dùng thuốc độc. Theo sách có ghi thì loại độc này không để lại dấu vết trên thân thể, tức là kì độc, được điều chế từ cây ma (có hai loại cây ma, không rõ là loại nào, một loại có gai tức là đại ma, một loại xuất xứ từ Tây Vực tên là hồ ma), nó khiến người trúng độc không thể di chuyển cũng không thể đánh lại, hủy hoại da người, cuối cùng chảy máu đến hết thì thôi, không thuốc nào cứu chữa được.
Các thời kì phát triển của Đường Môn:
- Thời hưng thịnh: Đường Khôn là chưởng môn nhân, sản nghiệp lớn mạnh (thời Bắc Tống).
- Thời suy thoái: Đường Khôn chết, Đường Thái có mưu đồ lên làm chưởng môn, Đường Môn dần dần suy bại.
- Thời trung hưng: Đường Hiểu nhậm chức chưởng môn, rất nhiều những cuộc tỉ thí đã làm rạng danh Đường Môn thời bấy giờ
- Thời suy vong: Sau khi Đường Hiểu chết, con trai trưởng là Đường Ảnh kết hôn cùng chưởng môn phái Thúy Yên là Doãn Hàm Yên, không tiếp nhận vị trí chưởng môn nhân, do đó, nội bộ Đường Môn đi vào lục đục.
Đường Môn là môn môn phái trên giang hồ theo hình thức gia tộc, nổi tiếng về ám khí, dùng ám khí và độc dược nổi tiếng khắp vùng đất Thục, hành tẩu giang hồ suốt cả trăm năm. Đường Môn không làm việc thiện, phát minh và sử dụng các loại ám khí cùng độc dược, uy lực kinh người. Đường Môn đệ tử ở đất Thục ít làm việc trên giang hồ, chung quanh Đường Môn tứ bảo đều bố trí ám khí, muốn tiến đến gần cũng vô cùng khó khăn, tuy nhiên danh tiếng Đường Môn vẫn được xa gần biết đến, thế nhưng hành động của môn phái này luôn luôn được xem là điều vô cùng thần bí.
Đường Môn đệ tử hành sự quỷ bí, hành vi thất thường, làm người khác không biết đó là chính hay tà, cảm giác không biết đâu mà lần. Võ lâm chính đạo, việc nghĩa vì dân, với những người trong Đường Môn đều chẳng có ý nghĩa gì, họ chỉ sinh hoạt và làm việc trong cái thế giới riêng của mình. Không muốn cùng danh môn chính phái kết giao, cũng chẳng muốn cùng hàng với tà ma ngoại đạo. Các nhân sĩ của danh môn chính phái tuy rất lo sợ ám khí và độc dược của Đường Môn nhưng cũng khó lòng mà cài người vào trong đó, với họ, Đường Môn luôn được xếp vào hàng tà đạo. Đệ tử Đường Môn chẳng quan tâm đến điều tiếng thiên hạ, vẫn cứ một mình hành tẩu giang hồ.
Quy định của Đường Môn là chưởng môn phải do đệ tử trực hệ (có huyết thống họ Đường) đảm nhiệm. Đường Môn tứ bảo do chưởng môn nhân bảo quản, không được gây hại cho võ lâm, gây tổn hại thanh danh Đường Môn. Đường Môn có 10 phân bộ lớn do các trưởng lão đứng đầu gồm: điều chế độc dược, chế tạo ám khí, bảo quản thuốc giải độc, bảo vệ phòng hộ, huấn luyện đệ tử, phân phối nhiệm vụ, công việc tuần tra xuất kích.
Lại có người nói rằng còn có Đường gia trại ở Hồ Bắc cũng rất giỏi ám khí, tuy nhiên, một nơi là danh môn quý tộc, một nơi lại là thảo khấu trên núi.
Đường Môn từ xưa có nhiều người tài giỏi những cũng không thiếu những kẻ chẳng ra gì, thế nên có câu nói: dù cho phải gặp Diêm Vương cũng chớ dính dáng đến Đường Môn. Thời kì đầu hôn nhân trong Đường Môn chỉ xảy ra trong nội tộc, sau này mới phát triển ra bên ngoài...